Ai trong chúng ta, tự thẳm sâu cõi lòng, muốn sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Nói khác đi, là người chúng ta luôn tự vấn: "Điều này, điều kia hay biến cố này, biến cố kia có ý nghĩa gì đối với tôi?" Do đó, chính khi đi tìm ý nghĩa cho cuộc sống của mình mà con
6 câu chuyện nhỏ ý nghĩa về cuộc sống dưới đây ẩn giấu những bài học, những triết lý đơn giản về cuộc sống giúp bạn sống tốt và ý nghĩa hơn trong cuộc đời. "Được thôi, cô lấy đi, đây là khởi đầu tốt vì có lẽ tôi sẽ chẳng bán được gì trong ngày
Game phiêu lưu đi tìm ý nghĩa cuộc sống. There Is a Way là một trò chơi phiêu lưu theo chu kỳ, trong đó game thủ sẽ tạo ra câu chuyện về nhân vật của mình và giải câu đố chính của trò chơi. Trong game, bạn đóng vai một người vô danh, câu chuyện được hình thành tùy thuộc
Bốn trụ cột của một sự nghiệp viên mãn: Tìm ra ý nghĩa cho cuộc sống. Chúng ta dành 1/3 cuộc đời mình để làm việc. Và thực tế là phần lớn mọi người cảm thấy điều này làm cạn kiệt năng lượng của bản thân để dùng cho những hoạt động khác như giải trí thư
Cuộc đời phía trước - Đừng để nỗi sợ ngăn cản sự sáng tạo "Chỉ có một trí não cực kỳ đơn giản và trực tiếp mới có thể khám phá cái chân thực." Đây là điểm khởi đầu cho hành trình đào sâu triết lý giáo dục của nhà tư tưởng lớn, nhà tôn giáo vĩ đại của mọi thời đại J. Krishnamurti.
Ý nghĩa cuộc sống của họ vào thời điểm đó là bảo vệ tổ quốc và những người thân yêu của họ. Điều họ tin là đúng. Đây là động lực giúp họ vượt qua một số khó khăn về hoàn cảnh sống lúc bấy giờ. Thậm chí lớn đến mức họ có thể liều mạng. Và trong cuộc sống hiện nay không chỉ Việt Nam mà các nước trên thế giới cũng vậy.
Cuộc đời là những chuỗi ngày dài lê thê, nhưng dài lê thê đâu có nghĩa là cứ phải buồn mãi đâu… 41. Cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những thứ thách, vượt qua được những nỗi đau củng là tự vượt qua chính mình để vươn lên và sống có ích cho đời. 42.
BHIzvM. Mỗi chúng ta ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống. Điều quan trọng là, trong thực tế chúng ta không có sự lựa chọn sống hay không sống, mà chỉ có sự lựa chọn sống như thế nào. Cho dù ta chọn cách sống như thế nào thì cuộc sống chắc chắn rồi cũng qua nhanh, phút cuối đời rồi sẽ đến. Khi quay nhìn lại bao thăng trầm sướng khổ, điều còn lại trong ta không phải là những ảnh hưởng tốt xấu về mặt vật chất hay cảm xúc – tất cả những thứ ấy đều đã qua đi – mà chính là nhận thức của ta về đời sống thông qua bao kinh nghiệm thăng trầm sướng khổ đó. Tôi viết những dòng này sau khi đã vượt qua độ tuổi “tri thiên mệnh”, nên có thể sẽ phần nào xa lạ với những bạn trẻ đang hăm hở xông pha trên những “chiến tuyến” khác nhau của cuộc đời. Nhưng tôi sẽ không khuyên các bạn quay về nhà ngồi trầm ngâm bên tách trà để suy ngẫm về ý nghĩa cuộc đời, vì điều đó chắc chắn cũng không mang lại chút giá trị thực sự nào cho cuộc sống của các bạn. Hãy tiếp tục những gì mình đang làm với tất cả bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ – và hãy tin tôi, đó cũng chính là điều tôi đã làm từ hai, ba mươi năm trước – nhưng hãy nhớ dành cho chính mình đôi chút thời gian để trả lời câu hỏi Bạn đang sống theo cách như thế nào? Và nguyên nhân gây khổ đau cho mỗi chúng ta thật ra không phải bất kỳ điều gì đến từ bên ngoài hay người khác, mà chính là những cảm xúc tai hại vốn thường được âm thầm nuôi dưỡng trong lòng ta như tham lam, sân hận và si mê. Từ những khuynh hướng xấu đó, chúng ta nảy sinh vô số những thói hư tật xấu, những ý tưởng, hành vi và lời nói gây hại cho bản thân và người khác. Bởi vì chính cách sống như thế nào của bạn – chứ không phải bất kỳ sự thành công hay những giá trị tích lũy lớn lao nào – sẽ quyết định việc bạn nhận hiểu về đời sống này. Nếu bạn cũng từng trăn trở giống như tôi và bao nhiêu người khác trong nhân loại từ xưa nay, thì thắc mắc đầu tiên khi bước vào đời sẽ chính là ý nghĩa hay mục đích sự có mặt trong đời của bạn. Chúng ta nhìn thấy và nhận biết dòng thời gian không ngừng cuốn trôi mọi con người và nhấn chìm tất cả dần dần vào quá khứ. Mỗi chúng ta đến và đi trong dòng thời gian vô tận ấy với tất cả những vui buồn sướng khổ để rồi mất hút đi trong quá khứ mịt mờ. Như nhà thơ Trần Tử Ngang vào hạ bán thế kỷ 7 từng thốt lên Người xưa nay chẳng thấy đâu, Mai sau ai đến vẫn màu mang mang. Ngẫm trời đất rộng thênh thang, Bỗng nhiên rơi lệ riêng mang dạ sầu. Trong mối thương cảm mênh mang trước dòng đời, chúng ta không khỏi nhiều khi thấy sự có mặt của bản thân mình như hoàn toàn vô nghĩa, bởi tất cả những thành công hay thất bại của mỗi chúng ta khi ném vào dòng thời gian bất tận đều thực sự trở thành vô nghĩa Thông minh tài trí anh hùng, Ngu si dại dột cũng chung một gò… Và trong cái vô nghĩa đó, chúng ta đêm ngày hì hục quay quắt, vun đắp điều này, kiếm tìm điều nọ… Chẳng có điều nào trong số đó giúp ta đưa ra được câu trả lời về ý nghĩa đời sống! Cho đến một lúc, bằng vào chính những trải nghiệm của bản thân, ta bất chợt nhận ra được rằng cuộc sống thật ra không hoàn toàn vô nghĩa như ta vẫn tưởng, và rằng ý nghĩa đời sống không nằm ở đâu xa mà là trong chính sự cảm nhận như thế nào của ta về cuộc sống trong từng phút giây hiện tại. Chính trong ý nghĩa này mà khi bạn chọn một cách sống mang lại lợi lạc cho bản thân và người khác, bạn sẽ thấy cuộc đời này ngày càng trở nên có ý nghĩa hơn. Ngược lại, khi để mình bị cuốn trôi theo những bon chen dục vọng, không ngừng đối nghịch và mang đến khổ đau cho bản thân cũng như mọi người quanh mình, thì cho dù bạn có thành công trong việc tích lũy được những giá trị vật chất lớn lao, điều chắc chắn là bạn cũng sẽ cảm thấy cuộc sống ngày càng trở nên vô nghĩa. Trong thực tế, đã có không ít người chọn cách tự kết liễu đời sống của mình ngay trên đỉnh cao danh vọng, chỉ vì trong nội tâm họ luôn tồn tại và phát triển một sự bế tắc, giày vò. Họ không cảm nhận được bất kỳ ý nghĩa tích cực nào về sự có mặt của họ trong cuộc đời này! Ngài Yongey Mingyur, một cao tăng Phật giáo Tây Tạng, khi được mời viếng thăm các tòa kiến trúc rất lớn ở phương Tây như Empire State, đã hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy trên tầng cao nhất của tòa nhà người ta thiết lập những hàng rào chắn và có các đội lính canh nhằm ngăn cản những người lên đó để… nhảy xuống tự vẫn. Những bế tắc trong đời sống nội tâm là có thật, và khi không cảm nhận được ý nghĩa sự có mặt của mình trong cuộc đời này, người ta sẽ dễ dàng chọn cách chấm dứt đời sống như một phương thức để trốn chạy sự bế tắc trong tư tưởng. Vì thế, chúng ta phải luôn nhớ rằng, chính cách sống như thế nào của ta mới là điều quan trọng nhất, chứ không phải là những gì ta đã thu gom được trong cuộc sống của mình. Và cũng vì thế mà ý nghĩa đời sống không nằm trong những triết lý cao siêu hay học thuyết uyên bác, cho dù những người xây dựng nên các triết lý hay học thuyết ấy có đưa ra câu trả lời, thì đó cũng không phải câu trả lời dành cho bạn. Mỗi người luôn phải tự tìm ra câu trả lời thực sự cho mình, và phương cách để có được câu trả lời ấy chính là một cách sống có ý nghĩa, luôn mang lại lợi lạc cho bản thân và người khác. Khi bạn sống theo cách thực sự có ý nghĩa, bản thân bạn sẽ dần dần cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống này. Và chính vì muốn sống một đời sống có ý nghĩa, có thể mang lại lợi lạc cho bản thân và người khác, nên bạn không thể không chú ý đến sự thực hành bố thí như một phương thức tu tập, rèn luyện. Một nếp sống chia sẻ là phương cách hữu hiệu nhất để bạn hòa nhập với cộng đồng và cảm nhận được ý nghĩa của đời sống, thông qua những niềm vui chân thật mà bạn có được cũng như mang đến cho mọi người. Khi bạn thực sự dứt trừ được những nguyên nhân gây khổ đau, bạn sẽ nhận ra được tính chất quý giá của từng giây phút mà bạn đang sống, đơn giản là vì khi ấy bạn sẽ luôn được sống trong sự an vui và hạnh phúc. Và nguyên nhân gây khổ đau cho mỗi chúng ta thật ra không phải bất kỳ điều gì đến từ bên ngoài hay người khác, mà chính là những cảm xúc tai hại vốn thường được âm thầm nuôi dưỡng trong lòng ta như tham lam, sân hận và si mê. Từ những khuynh hướng xấu đó, chúng ta nảy sinh vô số những thói hư tật xấu, những ý tưởng, hành vi và lời nói gây hại cho bản thân và người khác. Khi thực hành nếp sống chia sẻ, chúng ta xóa dần đi những nếp nghĩ, những thói quen sai lầm từ bao đời đã làm ta đau khổ. Buông xả dần giá trị vật chất hiện có để chia sẻ với những người thiếu thốn, ta đánh thẳng vào lòng tham lam cố hữu, phá trừ tâm vị kỷ cũng như thói quen bủn xỉn, keo kiệt của chính mình. Hướng về lợi lạc của người khác thay vì bo bo ôm giữ những gì đã thu góp được, ta mở rộng không gian quanh mình tương xứng với tâm nguyện vị tha, phá vỡ lớp vỏ bọc chật hẹp bao đời của lòng ích kỷ. Và chính từ đó cũng như thông qua đó mà mỗi chúng ta mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa đích thực của cuộc đời này. Nguồn Rộng Mở Tâm Hồn
Nắm bắt được những băn khoăn của tuổi trẻ lạc lối trước những lựa chọn cuộc đời, ngay từ tác phẩm đầu tay của mình, tiểu thuyết "Down and Across" tên tiếng Việt "Ô chữ thanh xuân", Thanh Đình dịch, NXB Văn hóa - Văn nghệ ấn hành 2021, Arvin Ahmadi đã gây được tiếng vang trong lòng độc giả trung thành của YA - dòng sách của những tác giả trẻ viết cho giới trẻ và viết về tuổi thuyết "Ô chữ thanh xuân" diễn tả kết cấu của một bảng giải ô chữ, gồm những ô ngang dọc có nhân vật chính là cậu thiếu niên người Mỹ gốc Iran, Scott Ferdowsi - người còn chẳng thể quyết định sáng nay ăn gì chứ đừng nói đến quyết định tương lai của tiểu thuyết “Ô chữ thanh xuân” ấn hành tại Việt NamCuộc đời phía trước của Scott giống như một ô chữ trống rỗng trước mặt mà cậu phải lựa chọn "chữ" thích hợp để điền vào, một chữ để định vị bản thân trong những năm dài rộng phía vật Scott không phải độc sáng của Arvin Ahmadi. Chủ đề tuổi trẻ băn khoăn đi tìm cái tôi, hoang mang định nghĩa chính mình không mới trong văn học. Trước "Ô chữ thanh xuân" đã có những hành trình đau đớn hơn, những chuyến lên đường hoang dại hơn, những cuộc nhận mặt chính mình mang đẫm tính triết học mà văn hào Hermann Hesse từng minh họa bằng hình ảnh "chú chim đấu tranh thoát khỏi quả trứng. Quả trứng là thế giới. Ai muốn được sinh ra, trước hết phải phá hủy một thế giới".Scott là hậu sinh của những tuổi trẻ băn khoăn thuở trước. Chỉ khác, gánh nặng hiện sinh đã mất đi và chỉ còn những trạng thái mơ hồ, những cảm xúc vẩn vơ khó định Scott lại là nhân vật của thế kỷ XXI, thuộc một thế hệ có đầy đủ các phương tiện công nghệ trong tay để biết cách phô diễn cái tôi của mình. Đồng thời, mọi sự nổi tiếng, gây chú ý nào cũng giống như thứ thức ăn nhanh thể hiện rõ bản chất của một thời đại tiêu thụ, thừa mứa vật chất nhưng đánh mất đi cá thuyết "Ô chữ thanh xuân" mở ra bằng khung cảnh Scott ở cửa hàng thức ăn nhanh McDonald’s "lăn tăn về phương hướng cuộc đời". McDonald’s vô tình trở thành một tượng trưng cho sự lựa chọn, với những đắn đo, mà dù chọn gì thì cũng chẳng "bổ béo".Thực tế, mọi công việc Scott có được đều do bố mẹ giúp đỡ, vì thế cậu từ bỏ rất nhanh. Cuối cùng, cậu cũng dám đưa ra quyết định, một quyết định ngẫu hứng, đến Washington DC để tìm một nhà tâm lý học nổi tiếng nhằm giúp cậu tìm ra bí quyết thành công trong cuộc hành trình của mình, cậu gặp cô sinh viên Fiora Buchanan, rồi Trent, Jeanette, những người bạn sẽ giúp mình "giải" ô chữ thanh xuân và cậu trải qua hết tình huống không mong đợi này đến chuyện oái oăm với những tiểu thuyết như "Ô chữ thanh xuân", cái đích cuối cùng của cuộc hành trình, không quan trọng bằng trải nghiệm mà hành trình mang lại. Scott đi từ điểm không này đến điểm không khác. Cậu suýt bị giết, mất điện thoại còn ba mẹ cậu ít ngày nữa sẽ từ Iran trở về, đe dọa kết thúc chuyến phiêu lưu ngắn ngày đầu tiên khi bỏ đi, Scott than vãn "Đời tôi là một đống tàn dư bầy hầy". Lời than vãn vừa trầm trọng nhưng cũng hài hước rồi đây sẽ thành giọng chủ đạo được duy trì xuyên suốt toàn bộ tiểu thuyết này, cũng chính là thứ lôi cuốn độc giả qua những trang tiểu thuyết vốn không có nhiều bất chấp những vấn đề nghiêm túc dường như quá khổ đối với một tiểu thuyết YA, Arvin Ahmadi muốn nói về một giai đoạn mà bất kỳ người trẻ đôi khi cả những người không còn trẻ từng trải qua ít nhất một lần trong đời. Khi chúng ta đứng trước một tương lai trống rỗng như trước một trò ô chữ và phải lần hồi từng chút để tìm ra đáp án cho riêng mình. YA - young adult fiction - hư cấu dành cho giới trẻ là thể loại tiểu thuyết hướng đến thanh thiếu niên thường có độ tuổi từ 12 đến 18. Thể loại này thường nhấn mạnh đến trải nghiệm cá nhân, quá trình trưởng thành của nhân vật chính. Chủ đề tiểu thuyết thường đề cập đến tình bạn, tình yêu, các mối quan hệ gia đình, cũng như định dạng bản ngã của những người trẻ. Dù thường được xem là thể loại văn học dành cho thanh thiếu niên, một số lượng lớn độc giả của văn học YA là người trưởng thành.
WGPSG - Trong cuộc sống, có lẽ không ít lần mỗi người chúng ta tự hỏi Tôi sống trên đời này để làm gì? Đâu là ý nghĩa thật sự cho cuộc đời của tôi? Tại sao tôi không tìm thấy niềm vui và ý nghĩa cho cuộc đời của mình? Tôi phải làm gì để nhận ra ý nghĩa và cứu cánh cho cuộc đời của mình? Quả thật, những câu hỏi như thế rất mang tính hiện sinh đối với bất kỳ một cá nhân nào. Tuy nhiên, không phải ai cũng tự đặt ra cho mình những câu hỏi như vậy. Không phải ai cũng dễ dàng trả lời cho mình về những vấn nạn cốt lõi liên quan đến vận mệnh con người như đã vừa nêu. Để khám phá ra ý nghĩa cho cuộc đời của mình, và để sống cho những điều mà chúng ta cho là ý nghĩa là cả một hành trình, cả một vấn đề, là cả một cuộc hết, hòa theo dòng chảy của thời gian và của kiếp người, nhiều lúc chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của tôi sao thật chán nản, nặng nề, mệt mỏi và tuyệt vọng. Quả thật, nhiều lần chúng ta không tìm được ý nghĩa, định hướng, không tìm niềm vui và hạnh phúc thật sự cho cuộc đời của mình. Vì vậy, có những lúc chúng ta buông xuôi mặc cho dòng đời xuôi ngược với biết bao nghiệt ngã, cay đắng của kiếp người. Có những lúc chúng ta muốn ngủ một giấc ngủ thật dài, không muốn giao tiếp với bất kỳ một ai, như để quên đi tất cả những phiền muộn, sầu não của bản thân. Thực tế cuộc sống hiện đại hôm nay cho thấy, con số những người trẻ tự tử ngày càng gia tăng, điển hình như ở các nước công nghiệp phát triển như Nhật Bản và Hàn Quốc. Con số những người trẻ sống không định hướng, ước mơ và hoài bão, sống không có tương lai, sống trong ma túy, tình dục, rượu bia không ngừng gia thì, điều gì làm cho chúng ta chán nản, tuyệt vọng, điều gì làm cho nhiều người trẻ hôm nay kết thúc cuộc đời của mình như thế? Chắc chắn sẽ có rất nhiều nguyên nhân đưa ra để trả lời cho những vấn nạn như thế người ta chán nản vì những chuyện đổ vỡ, không hạnh phúc trong đời sống hôn nhân gia đình; người ta mệt mỏi và bi quan sau những thất bại, sai lầm trong công việc, và trong nhiều mối tương quan với tha nhân; hay người ta tuyệt vọng, thù hận vì bị phản bội trong tình yêu; người ta thất vọng với những yếu đuối, những khuyết điểm và sai lầm của bản thân Tuy nhiên, tựu trung lại, có lẽ sẽ liên quan đến vấn đề cốt lõi này Phải chăng con người hôm nay không tìm được ý nghĩa thật sự cho cuộc đời của mình Tôi sống mà không biết tôi sống để làm gì? Phải chăng điều cốt lõi quyết định cho việc chúng ta chán nản, buông xuôi, tuyệt vọng, tự tử, sa đọa đó chính là những khủng hoảng đức tin trong đời sống Kitô hữu của mình Chúng ta không cần nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời? Những cảm thức tôn giáo, cảm thức đức tin dường như không có ích lợi gì, để giúp chúng ta vượt qua những khủng hoảng, bế tắc trong cuộc sống. Rốt cuộc, Thiên Chúa chẳng có liên hệ gì đến thực tế cuộc sống của mỗi người chúng thân mến, chúng ta hãy bình tĩnh đón nhận những âu lo khắc khoải về những vấn nạn cuộc sống như đã nêu trên. Tuy nhiên, chúng ta không phải chấp nhận với thái độ thụ động, nhưng luôn tìm ra những phương thế để vượt qua. Tất nhiên, sẽ không bao giờ có một giải pháp thỏa đáng cho mọi vấn nạn trong cuộc sống này. Vậy thì, làm thế nào để chúng ta tìm ra ý nghĩa thật sự cho cuộc đời của mình? Nếu nhìn với góc độ hiện sinh cuộc sống thì chúng ta sẽ tìm ra nhiều phương pháp như tư duy tích cực, xác định mục tiêu, sống có mục đích Bên cạnh đó, nếu nhìn với góc độ tâm linh, nhận định của nhà triết học Kierkegaard thật ý nghĩa cho chúng ta. Ông đặt chúng ta trước hic et nunc ở đây và bây giờ, nghĩa là chúng ta hãy sống với giây phút hiện tại. Dĩ nhiên, cuộc đời mỗi con người ai cũng có quá khứ và thậm chí đó là những quá khứ đáng buồn. Dù vậy, triết lý hiện sinh “ở đây và bây giờ” giúp chúng ta can đảm vượt lên quá khứ, sống hết mình với giây phút hiện tại và hướng tới tương lai. Từ đó, chúng ta khám phá ra bản thân, khám phá ra mối tương quan với tha nhân và sâu xa là bắt đầu đặt mình trong mối tương quan với Thiên Chúa. Điều này muốn nói với chúng ta điều gì? Phải chăng mỗi người Kitô hữu chúng ta cần dành ra những phút giây hồi tâm, suy nghĩ và cầu nguyện. Chính những phút giây đặt mình đối diện với Thiên Chúa, chúng ta nhận ra con người thật của mình những yếu đuối, sai lầm, những tâm tư, ước muốn, những phiền não trong tâm hồn Và chính những phút giây đối diện với Thiên Chúa, chính ân sủng của Thiên Chúa sẽ chữa lành, thanh luyện và biến đổi cuộc đời mỗi người chúng cùng, mỗi người chúng ta người sống đời tu hay người sống đời thường, tất cả đều luôn đi tìm ý nghĩa và hạnh phúc cho cuộc đời của mình. Có rất nhiều con đường để đi tìm hạnh phúc trong đời. Có rất nhiều lựa chọn trong cuộc đời người chọn làm linh mục, tu sĩ, người chọn làm bác sĩ, kỹ sư, nhân viên xã hội, hay diễn viên, ca sĩ Tuy nhiên, ý nghĩa của cuộc đời chắc chắn phải khởi đi từ Thiên Chúa, bởi vì chính Ngài là cội nguồn của mọi điều Chân – Thiện – Mỹ, của Tình yêu, Sự sống và của mọi ý nghĩa và hạnh phúc đích thực cho con người. Vì thế, điều cốt lõi làm nên ý nghĩa cho cuộc đời này phải chăng là tình yêu thương như lời một tác giả đã viết như sau “Có gì đẹp trên đời hơn thế, người yêu người sống để yêu nhau.” Ước gì, mỗi người Kitô hữu chúng ta nhận ra điều cốt lõi của cuộc sống này, đó là yêu và được yêu. Để rồi, trong mỗi ngày sống, trong mọi suy nghĩ, hành động, và trong mọi chức vụ, nghề nghiệp, chúng ta luôn hướng đến tha nhân bằng trái tim yêu thương thật lòng như Chúa đã yêu thương chúng ta. Và chính khi đó, chúng ta sẽ tìm ra ý nghĩa thật sự và cốt lõi cho cuộc đời chúng ta.
Có bao giờ trong cuộc sống bon chen vội vã hằng ngày, ta dừng lại vài phút tự hỏi mình sinh ra đời để làm gì? Người dân Bhutan quán tưởng về cái chết mỗi ngày để hạnh phúc Phải chăng để chạy theo sau đồng tiền, danh lợi, địa vị, tình yêu, sắc đẹp, của cải...? ể lập gia đình, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường? ể gây dựng một sự nghiệp? ể tranh đấu cho một lý tưởng chính trị, kinh tế, xã hội...? Hay để đơn giản đi làm kiếm ăn sống qua ngày như bao nhiêu người khác? ể rồi một ngày kia nằm xuống ra đi với hai bàn tay trắng? Dừng lại vài phút để tự hỏi hay tự kiểm lại xem cuộc đời mình đang sống đây có ý nghĩa gì không? Mình có hài lòng với những gì đang có và đang sống không? Những cái đó có đem lại cho mình hạnh phúc hay không? Hay mình chỉ làm một kẻ nô lệ, một người máy rô bô mặc cho xã hội vật chất lôi kéo điều khiển. Người Phật tử hãy nhớ rằng từ bi là phương thuốc nhiệm mầu, trị lành các bệnh khổ đau ở đời, nhờ biết giữ giới, thiền định và buông xả. Ở đây không bàn đến những người vô thần vô đạo, chủ trương duy vật, sống chỉ để hưởng thụ, chết là hết. Ngay trong Phật giáo, đa số cho rằng sinh ra ở đời để tạo nghiệp và trả nghiệp, vay trả trả vay mãi mãi không ngừng. Quan niệm này đúng chứ không sai, đứng trên luật nhân quả mỗi khi ta cử động, nói năng, suy nghĩ một chút dù chỉ vài giây cũng là tạo nghiệp và như vậy đương nhiên sẽ gặp quả báo tránh sao cho khỏi. Nhưng quan niệm này nếu không khéo có thể khiến cho người ta trở nên thụ động, gặp việc gì cũng đổ tại nghiệp rồi ngồi yên chịu trận. Cuộc đời đã lắm khổ đau, sao ta không tìm những quan niệm khác giúp ta lạc quan hơn trong cuộc sống? ối với tôi, con người sinh ra ở đời để học hỏi những kinh nghiệm để tiến hóa. Mỗi kiếp sinh ra là một lớp học. Ta có thể chọn học một hoặc nhiều môn, nhưng bài học phải được hiểu và học cho xong mới được lên lớp. Ta lấy vợ lấy chồng không phải để thỏa mãn tình cảm nhục dục hay lấp vá cô đơn mà để học thương yêu và sống chung hòa hợp. Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật của đời người Ta sinh con đẻ cái không phải để tiếp nối giòng dõi hay để nhờ vả khi về già mà là để chính ta tập học làm cha làm mẹ, tập thương yêu dạy dỗ giúp đỡ con cái. Ta làm vua hay tổng thống một nước không phải để ăn trên ngồi trốc, bóc lột của dân mà để học thương dân trị nước. Ta làm bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ không phải để có nhiều tiền hay danh vọng mà để học cách giúp đỡ thương yêu bệnh nhân. Ta làm bác học, kỹ sư không phải để chế ra những vũ khí máy móc sát nhân hay nô lệ hóa con người mà để đóng góp xây dựng cho cuộc đời bớt khổ về vật chất. Người Phật tử nên biết không tranh thì an ổn, không giết không hại người vật thì an nhiên tự tại trong mọi hoàn cảnh. Biết ơn những gì mình đang có Ta có thể tiếp tục nói về từng nghề nhưng tóm lại tất cả nghề nghiệp trong đời từ cùng đinh hạ tiện cho đến quý phái sang trọng, không có nghề nào thực sự hơn nghề nào vì nghề nào cũng có giá trị và cùng đóng góp cho sự tiến hóa của nhân loại nếu ta đứng trên quan niệm đời là một trường học tiến hóa. Trong kinh Pháp Hoa và Niết Bàn, đức Phật nói tất cả chúng sinh đều có Phật tánh và đều sẽ thành Phật. Vậy nếu nói theo tinh thần Pháp Hoa thì mỗi kiếp sinh ra đời là mỗi kiếp cho ta cơ hội học hỏi để tiến dần đến Phật quả. Còn một quan niệm nữa, đó là không phải ai sinh ra đời cũng để tạo nghiệp vay trả trả vay, hoặc để học hỏi tiến hóa. Có những người đã học xong hoặc đã tiến hóa rất xa so với người thường, họ trở lại thế gian hay cõi Ta Bà với một sứ mạng cứu nhân độ thế, hay nói cách khác là giúp nhân loại tiến hóa. Những người này không hẳn phải là những giáo chủ nổi tiếng như Phật, Chúa, Mahomet, Khổng tử, Lão tử... hoặc các vị lama Trulku Tây Tạng mà là những người thường sống ngay bên cạnh chúng ta. iều quan trọng cần nhấn mạnh là chúng ta có muốn tỉnh thức để học hỏi tiến hóa hay không? Hay là tiếp tục sống đời vay trả trả vay, sống như những đàn cừu, như những người máy! Trích "Góp Nhặt" - HT. Thích Trí Siêu
Trong bộ phim A Quest For Meaning, có một câu nói của người đàn ông Ấn Độ khiến bạn phải chiêm nghiệm” Sau khi ra trường, đừng cố gắng tìm một công việc. Đừng cố gắng giao nộp tuổi thanh xuân và chất xám của mình cho những ai chỉ muốn bào mòn nó cho mục đích cá nhân của họ. Hãy đi xây dựng ước mơ và sáng tạo những thứ thuộc về mình.”Tất cả chúng ta tốt nghiệp rồi đi làm, và ”bán sức lao động” để đổi lấy đồng tiền, những điều đó vốn đã trở thành tiêu chuẩn mặc định của xã hội ngày nay. Khi bạn có một cái chân đau, bạn làm gì còn tâm trí để nghĩ đến chân đau của người khác. Khi bị áp lực bởi công việc, bạn thấy mình thật đơn độc, bạn cảm giác những đồng nghiệp, bạn bè đang bỏ rơi và không thèm quan tâm đến bạn, nhưng bạn có bao giờ đặt câu hỏi rằng phải chăng chính họ cũng đang có cái chân đau không kém gì của bạn? Nhưng mấy ai trong chúng ta mà không mong muốn sống một cuộc đời thú vị. Nhưng chúng ta cũng sợ thay đổi. Tháng tới leo đỉnh Fan si pan nhé? Không phải ai cũng có thể gật đầu. Thử kinh doanh cái gì đó đi? Lại sợ mất vốn, sợ rủi bao giờ chúng ta bị chi phối bởi nhiều nỗi sợ và cảm thấy bị áp lực đến như vậy. Nhưng mặc cho cuộc sống vần xoay điên đảo, có người vẫn luôn cảm thấy có những người ở ngoài kia đang đấu tranh để có một cuộc sống thú ta đều sợ sự nhàm chán. Chúng ta không thích công việc văn phòng, nơi là nấm mồ chôn cất tuổi trẻ. Chúng ta sợ thua kém bạn bè. Rồi lòng tự trọng của ta cũng cao chất ngất. Nhưng chúng ta cũng sợ thay đổi. Và thế rồi, chuỗi ngày giống nhau cứ trượt dài vô tận đến như đâu đó, nói chuyện với vài người, tôi nhận ra không chỉ bản thân áp lực, mà họ cũng đang bị áp lực. Giữa xã hội mà chúng ta đang gọi là văn minh và hiện đại, cũng đang dần có nhiều con người đang chết dần chết mòn vì thiếu lý tưởng sống. Bên cạnh đó có những người tìm những giải pháp để khiến mình lấy lại những tháng ngày bình yên, vô tư lự. Nghỉ việc, đi du lịch, biến mất khỏi mạng xã hội, tắt điện thoại hay không trả lời bất cứ câu hỏi và lời nhắn của bất cứ ai. Chỉ có bạn và thiên nhiên. Chỉ có bạn và tiếng lòng là gần gũi với nhau nhất trong thời điểm ấy. Tất cả chúng ta luôn cần những khoảng lặng. Xã hội xô bồ, lòng người khó đoán, sự an yên đôi khi đến từ việc can đảm từ bỏ một thứ đã nhấn chìm chúng ta sự đều vô thường…Thời gian lấy đi ít nhiều sự ngây thơ và thay vào đó là sự già dặn của suy nghĩ. Lớn lên, chúng ta phải học cách chịu trách nhiệm cho những quyết định và hành động của mình. Chúng ta cũng học cách trả lời ”không” trong nhiều trường hợp để tránh ôm đồm quá nhiều thứ về mình và học cách trả lời “có” để không bao giờ hối hận về việc bỏ lỡ cơ hội. Đôi người nghĩ, làm về con số và bán hàng thì mới áp lực, còn viết lách, sản sinh chữ trên màn hình máy tính thì không. Nhưng bạn hãy đặt mình vào vị thế của họ để cảm nhận. Không có mức quy chuẩn nào cho việc ai áp lực hơn ai, nó thuộc về cảm nhận riêng của mỗi người. Không có chiếc cân nào đủ công minh để đo độ áp lực của người này với người kia. Vậy nên, chúng ta phải học cách đồng cảm với hoàn cảnh của người đời, có hai thứ cần kiểm soát và nếu kiểm soát tốt, bạn sẽ thành công suy nghĩ và cảm xúc. Hay nói một cách khác, bạn phải tự học cách kiểm soát và làm chủ chính mình. Nếu chúng ta sống mà không tự quyết được cuộc đời mình, nghĩa rằng chúng ta chưa thể là ông chủ của mình. Mục đích cao nhất là trở thành ông chủ cuộc đời mình, và khi đó, ta nhận ra giá trị và ý nghĩa cuộc điều đó đã đặt ra câu hỏi phải làm bằng cách nào để những người trẻ ở độ tuổi trải nghiệm nhận thấy ý nghĩa của hai từ trải nghiệm, bao gồm trải nghiệm thế giới và trải nghiệm chính mình. Chúng ta thường nghĩ sau khi rời trường học, chúng ta sẽ tìm kiếm một việc làm, xây dựng sự nghiệp, hướng đến tình yêu, lập gia đình và ổn định. Nhưng cuộc đời vốn là cái gì đó hơn như vây rất nhiều thì bắt đầu từ đâu?Nếu bạn vẫn đang còn tù đọng bao câu hỏi về cuộc sống, về chính mình và không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi gợi ý bạn nên dành thời gian coi bộ phim “A Quest For Meaning”. Bộ phim kể về hành trình vô cùng thú vị của 2 người bạn niên thiếu, Marc và Nathanaël, trong 6 tháng, qua 3 lục địa, với 29 buổi phỏng vấn các chuyên gia & nhân vật kiến tạo thế giới trong nhiều lĩnh vực. Họ quyết định bỏ lại tất cả để bước vào một cuộc hành trình khám phá sự thật về thế giới xung quanh. Tác phẩm này như một lời mời gọi hãy đặt câu hỏi về nhân sinh quan của mình qua việc khám phá những lựa chọn mới, cách tư duy mới, lối sống mới… đồng thời truyền cảm hứng cho những ai đang đi tìm cho mình một con đường để tạo nên thay đổi cho bản thân và xã hội, như cách nó đã làm với nhóm tổ chức và những người tình nguyện đem bộ phim này phổ biến khắp thế XUÂN PHIÝ kiến của mình là
đi tìm ý nghĩa cuộc đời