Luôn là những câu hỏi làm đau đầu chúng ta, nhất là ở độ tuổi 20-30; vậy cách gì cho phép bạn sáng suốt để tìm ra cái tôi thực sự của mình, để bạn không bị lạc mất phương hướng, không lệ thuộc,để bạn tự do chiến đấu và hưởng thụ cuộc sống này?
Năm nay tôi cũng 22 như thớt, còn chứng chỉ TA và tin học nữa là ra trường. Đang cày tiếng Anh, một cái bằng MOS rồi kiếm việc làm. Để dành tiền học văn bằng 2 đây. Tuổi này đừng áp lực là có gì trong tay, cố gắng sống kỉ luật đừng buông lỏng bản thân rồi ra
Sơn lót là lớp sơn có tác dụng là tặng phần bảo vệ giúp bề mặt sơn trong và sau quá trình thi công được bền bỉ hơn, tăng tuổi thọ, bền màu cho mặt sơn theo thời gian. Sơn lót rất cần thiết và không hề lãng phí, bất kể tường mới hay tường cũ, chúng không chỉ góp
Sim hợp tuổi là gì? Sim hợp tuổi là dãy số "đại cát" có khả năng hỗ trợ, thúc đẩy người dùng thăng tiến, phát triển. Sim không hợp tuổi, không những làm mệnh, mạng người dùng suy yếu mà thậm chí tương khắc loại bỏ yếu tố may mắn, chỉ mang đến những bế
Lựa chọn vợ chồng: Nên chọn tuổi Tân Tỵ, Ất Dậu, Nhâm Ngọ, Mậu Tý, Đinh Hợi, Kỷ Mão để kết hôn vì những tuổi này sẽ mang đến cho bạn một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Còn kết hôn với tuổi Quý Dậu, Giáp Thân, Ất Hợi thì hợp về tình duyên nhưng không hợp tài lộc nên sẽ chỉ có một cuộc sống trung bình.
Điều gì đã làm nên sức hút đặc biệt như vậy? Đáp án chính là nét đanh đá, hống hách của 2 "diễn viên" Sói và Cáo được thể hiện trong từng bài đăng, từng câu chuyện được kể bằng hình ảnh. Hồi Sói 2 tuổi, mình đã phải đưa đi cấp cứu lúc 12h đêm vì bị
Dù sao đi nữa, nếu bây giờ nhiều người nhớ lại tuổi 22 của bản thân, thậm chí còn không được coi là không có gì. Bởi vì, thực sự bạn còn chưa làm được gì cả. Đại đa số mọi người đều như vậy, họ ở tuổi 22, vừa mới tốt nghiệp đại học hoặc một số đã có công việc để cống hiến.
bPVU56l. Tôi 22 tuổi, đang thưởng thức một cốc Black Tea Macchiato một mình tại quán cà phê quen thuộc cùng vài cuốn sách. Và tôi cảm thấy thoải mái vì những gì mình đang có một công việc khá phù hợp, một sự tự tin nhất định về bản thân. Tôi là kẻ dám sai lầm, dám chiến đấu và dám nói lên quan điểm của chính mình. Có thể ở hiện tại, tôi chưa có nhiều tiền, không có một tình yêu đẹp, cũng chẳng có gì hơn người khác, nhưng tôi biết mình thích cái gì, mình có khả năng ở điểm nào và không ngừng cố gắng! Điều đó khiến tôi tự tin rằng, chỉ cần tôi muốn, mọi thứ tốt đẹp đều có thể xảy ra. Một số người bạn chia sẻ với tôi và tâm sự rằng cái tuổi 22 này thật là mệt mỏi, khi bạn vừa ra trường, chưa có gì trong tay, chẳng biết làm gì và cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu? Vẫn còn ôm những mộng mơ của thời Đại học, bạn e dè bước ra đời như thể bước vào rừng thẳm, và trong lòng đầy ắp những nỗi lo toan về cuộc sống phía trước. Đây có vẻ đang là giai đoạn mà các bạn bị đau đầu vì những bài tập khó nhằn hay bài luận văn, chuyên đề dài dằng dặc. Cũng tính tới việc đi tìm một công việc nào đấy để kiếm thêm thu nhập và kinh nghiệm. Bố mẹ không thể nào nuôi mình mãi được. Nếu vẫn còn suy nghĩ kệ cứ để bố mẹ nuôi thì tôi nghĩ bạn chẳng cần phải đọc bài viết này đâu. Tôi có một người bạn rất thích chụp hình và ước mơ trở thành photographer chuyên nghiệp. Nhưng bạn ấy buộc gạt ước mơ qua một bên, kiếm một công việc có thu nhập nào đó để góp tiền mua một chiếc máy ảnh. Thực tế phũ phàng như thế đó, những khát vọng của tuổi trẻ phải tạm thời gác lại. Thay vào đó là công việc thực tế cần làm hằng ngày, để ít nhất giúp bạn tồn tại sau khi ra trường. Chúng ta đang bước ra trường đời, thứ vốn dĩ khác xa so với trường học. Để thấy được lí do vì sao thời sinh viên được cho là khoảng thời gian tuyệt vời nhất được bố mẹ chăm sóc, ăn chơi xả láng, vô lo vô nghĩ. Hẳn vậy phải không? Đây cũng là lứa tuổi chúng ta quyết định mọi thứ theo cảm tính mà không thực sự suy nghĩ thật kỹ càng. Điều này khiến bạn không thể tránh được việc mắc sai lầm. Đừng ngạc nhiên khi nhìn đâu cũng chỉ thấy thất bại. Vì đây là lứa tuổi của những sai lầm và điều đó là hoàn toàn bình thường. “Tao hoàn toàn không biết tao thích cái gì, không biết tao nên làm gì, hay là chọn đại một công việc theo ngành tao đang học nhưng tao lại không thích? Tao thực sự thấy lạc trôi mày ạ”. Có lẽ không ít người có cùng cảm giác như vậy. Một sự mơ hồ về tương lai. Bạn hoàn toàn không biết điều mình thực sự đam mê, mình có thể làm tốt việc gì, ba tháng tới, sáu tháng tới, một năm nữa mình sẽ là ai? Có khi ngày mai ăn gì còn chưa tính chứ đừng bảo những thứ xa vời đến vậy. Thôi cứ nộp đại cái CV vào một vài công ty nào đó rồi hi vọng có một nơi xướng tên mình. Thấy bạn bè đồng lứa có chút thành đạt là người nóng rực cả lên, bồn chồn, lo lắng ngày qua ngày. Ấy vậy mà cứ thế buồn, chán rồi thất vọng về bản thân. Tuổi 22 đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời. Bạn sẽ được đến một môi trường mới, có nhiều mối quan hệ mới và cũng mất đi không ít những mối quan hệ cũ. Là khoảng thời gian mà bạn bè mỗi đứa đi mỗi nơi đứa về quê lập nghiệp, kẻ bỏ xứ đi du học, cảm giác chỉ còn mỗi mình ở lại chiến đấu trên mặt trận và không biết liệu có bảo toàn được tính mạng hay không… Tuổi 22 có cả sự chia ly của những mối tình thời sinh viên. Dường như nỗi lo cơm áo gạo tiền và con đường tương lai phía trước khiến người ta càng ngày càng xa rời nhau hơn. Ở tuổi 22, người ta không còn muốn yêu đương vồn vã vì nhận thức được một điều rằng thà cứ cô đơn còn hơn ở cạnh sai người. Chúng ta học được cách lựa chọn một người tử tế và xứng đáng để yêu. Có lẽ hoàn thiện bản thân là cách tốt nhất trong lúc người phù hợp xuất hiện. Cô đơn một chút, cũng không sao cả. Tuổi 22, là đi ăn một mình, cafe một mình, dạo phố một mình…ừ cũng đôi lúc có bè có bạn…nhưng có những câu chuyện chẳng biết chia sẻ cùng ai, cứ im lặng, rồi lại mỉm cười như mọi thứ vẫn rất ổn. Cuộc sống ở trường đời là ác mộng với nhiều người khi họ chỉ mơ về một màu hồng tươi đẹp. Nhưng không, hãy chấp nhận việc họ coi trọng ngoại hình hơn, việc mỉm cười trước mặt nhưng sau lưng lại không ngớt những lời mỉa mai hay là nỗ lực nhưng không được một chút sự công nhận. Hãy nhớ trường đời chứ không phải là gia đình, không ai vỗ về, ôm ấp, động viên và yêu thương mình vô điều kiện như bố mẹ cả. Nhiều lúc tủi thân vô cùng chỉ muốn chạy ngay về với mẹ thôi, không đi đâu nữa. Đó có phải là những gì bạn đang cảm nhận rõ ràng với vị trí hiện tại? Hay những điều trên có thể hiện rõ sự hoang mang trong tâm trí bạn mỗi ngày? Ừ đúng là khó khăn, là khổ sở đấy, nhưng việc của lá là phải xanh, việc của chúng ta là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Đừng vội bỏ cuộc và mất niềm tin vào cuộc sống. Hãy tin vào bản thân và lập một kế hoạch cho riêng mình để vững vàng hơn cho con đường sắp tới. Có một sự thật là việc sợ hãi trước mọi thứ khiến chúng ta quên đi những gì mình đang có. 22 tuổi, chúng ta chưa có nhiều thứ nhưng cũng mang trong mình 22 năm tuổi đời. Nhiều bạn tâm sự rằng sau 4 năm sinh viên vẫn không có một chút gì để viết vào CV để xin việc. Cứ thế rơi vào trạng thái tự ti và lo sợ mọi thứ. “Tôi không biết định hướng cho mình bởi vì tôi thấy mình không có điểm mạnh gì cả”, “Tôi thích công việc đó, nhưng chưa có kinh nghiệm, bắt đầu từ đâu bây giờ?”… Thất bại đầu tiên của một con người là đánh giá sai bản thân. Vì thế việc đầu tiên cần làm của khủng hoảng tuổi 22 là nhìn lại chính mình. Tất cả mọi thứ xung quanh cuộc sống là do bản thân quyết định. Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh bố mẹ không giàu, trường đại học không tốt, môi trường làm việc quá nghiêm khắc… Đừng quan trọng hoá cái bằng của bạn. Thay vào đó, hãy xem liệu rằng bản thân mình đang có gì, chưa có gì và cần có những gì. Liệt kê hết những điều đó ra một tờ giấy hoặc cuốn sổ rồi từ từ lên kế hoạch phát triển bản thân phù hợp. Hãy dành cho mình khoảng thời gian tĩnh, để ngẫm nghĩ về quá khứ, hiện tại, tương lai. Để nhận ra đâu mới là mục đích sống, đâu là thứ mình thực sự thấy hứng thú và mỗi ngày mình sẽ làm gì để khiến cuộc sống tốt đẹp hơn. Thay vì ủ rũ hay ngồi so sánh với những gương mặt thành công khác hãy động viên bản thân thật nhiều, rằng mày chính là mày không phải một ai khác. Hãy hoàn thiện bản thân từng bước một từ cái nhìn đúng đắn. Nếu chỉ đang ở số 0 hãy đi lên từ từ đến 1,2,3. Phải vấp ngã, mới trưởng thành. Nếu chưa tìm được sở thích hay đam mê thì cứ thử đi, thử bất cứ cái gì. Nắm lấy mọi cơ hội tốt xung quanh bởi vì đây là khoảng thời gian chúng ta được phép sai lầm. Đừng đòi hỏi ngay một công việc tốt với mức lương cao sau khi ra trường trong khi bản thân chưa đủ năng lực. Hãy bắt đầu từ những cái nhỏ bé trước một công việc lương thấp nhưng cho mình nhiều trải nhiệm, một thói quen dậy sớm mỗi ngày, đọc sách 30 phút mỗi sáng, ăn uống khoẻ. Đặt mục tiêu giỏi ngoại ngữ từ con số 0 thì hãy bắt đầu bằng việc nghe nhạc và xem phim nước ngoài thường xuyên, tìm tài liệu về những thứ bạn thích bằng ngôn ngữ nước ngoài. Nếu lên kế hoạch thức dậy sớm, hãy bắt đầu từ 8h,7h rồi 5h tuỳ vào thói quen hằng ngày. Điều sẽ giúp bạn mở rộng cơ hội nghề nghiệp hiện nay chính là ngoại ngữ và khả năng quản lý bản thân. Nói được là làm được. Đừng dậy sớm được một hôm rồi hôm sau lại nằm bẹp dí đến trưa mới dậy rồi tự vỗ ngực rằng phải sống hưởng thụ. Chúng ta không còn bồng bột như ngày 18. Tuổi 22, hãy trân trọng và vun đắp những mối quan hệ thực sự. Người khiến chúng ta yêu cuộc sống hơn, người có thể tâm sự, giãi bày, người chúng ta có thể học hỏi và phát triển bản thân… Hãy thôi vương vấn hay níu kéo những mối quan hệ không đáng. Ngừng suy nghĩ phải làm hài lòng tất cả mọi người. Xin lỗi, bạn đâu phải pizza? Trân trọng chính mình, giá trị của bản thân đồng thời biết giữ và buông. Rồi sẽ đau và buồn đấy, nhưng có như vậy sau này nhìn lại mới biết cảm ơn chính mình. Tìm người tốt để kết thân. Người giỏi thì nhiều, nhưng người tốt thì không phải đâu cũng có. Hãy học hỏi từ người giỏi nhưng kết thân nên là người tốt. Ở họ có nhiều điều cần học hơn cả kiến thức hay kĩ năng thường ngày. Việc phát triển về năng lực đừng quên trau dồi nhân cách. Biết cho đi nhiều hơn và mỗi ngày tự nhắc nhở mình làm một ai đó mỉm cười. Cánh cửa cơ hội luôn ở ngay bên cạnh, vấn đề là bạn có dám gõ cửa hay không mà thôi. Ở lứa tuổi này, phần lớn nói được, nhưng không làm được Tôi sẽ đi học tiếng Đức để năm tới du học Đức, nhưng rồi năm sau tôi vẫn ngồi ở nhà và nửa chữ tiếng Đức cũng không có; Tôi sẽ tìm một công việc làm thêm trước khi chuẩn bị cho công việc ổn định hơn, 1 tháng sau tôi vẫn ngồi nhà, ăn mỳ tôm qua ngày. Bạn đừng quên ở ngoài kia công việc đầy rẫy, các công ty đi tìm nhân lực mòn mắt với ưu đãi tốt và mức lương cao. Nhưng nếu bạn không nỗ lực, không nắm lấy, không cố gắng tìm hiểu, không mở rộng phạm vi của chính mình để đến gần hơn với thành công mà thụ động ngồi chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, thì rất tiếc, đừng bao giờ nghĩ đến thành công nữa đi. Tuổi 22 là bước ngoặt của mọi sự thay đổi. Tất cả sự quyết tâm của bạn sẽ xây dựng lên chính bạn trong những năm tới. Nếu bạn vẫn đang tự ti, không dám bắt đầu vì sợ sẽ thất bại thì có lẽ bạn nên biết rằng ông chủ gà rán KFC, 60 tuổi vẫn khởi nghiệp, đã từng bị từ chối hơn 1009 lần; Steve Jobs đã từng bị sa thải bởi chính công ty mà mình sáng lập; Michael Jordan đã ném hụt hơn 9000 lần trong cả sự nghiệp… Thông minh chỉ chiếm một phần rất nhỏ, thành công hình thành ở sự chăm chỉ và không ngừng cố gắng. Nếu bây giờ bạn vẫn chưa biết viết gì vào CV hãy bước ra khỏi giường, rời màn hình điện thoại và đi tìm những dòng chữ ấy ngay lập tức. Khi tin vào chính mình, bạn đã thành công một nửa. Bắt đầu có thể sẽ thất bại hoặc thành công, nhưng nếu không bắt đầu thì chắc chắn thất bại. Mặc kệ tất cả những sự chê bai, dè bỉu hay mỉa mai của thiên hạ. Tìm lấy động lực từ những gì mình yêu thích mỗi ngày. Chắc chắn bạn của tuổi 23, 25 hay bạn của ngày mai sẽ cảm ơn vì bạn của hôm nay đã biết tin vào chính mình và làm nên những điều tốt đẹp. Bây giờ thì sao? Đọc xong bài này có thấy khí thế hừng hực hơn không? Vậy bạn chọn bắt đầu ngay từ bây giờ hay là “để mai tính”? Còn tuỳ thuộc vào bạn muốn thành công hay không mà thôi. Đừng để tuổi 22 trở nên lãng phí. Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!
Tâm sự Thứ hai, 13/7/2015, 1111 GMT+7 Tuổi 22, "work to learn" làm việc để học chứ không phải "work to earn" làm để ăn. Xung quanh tôi là những cuộc đời với ngã rẽ và nỗi niềm khác nhau. Tuổi 22, tôi dành ngày nghỉ cuối tuần ngắn ngủi đi gặp bạn, rời xa các chuyến du lịch bụi, cắm trại dưới khách sạn ngàn sao hay những chuyến leo núi đến đập mặt vào đá của thời đại học; rời xa những công tác tình nguyện, những tour du lịch mồ hôi ướt đẫm lưng áo; rời xa những ngày nắng cháy đi chạy chương trình, những ngày học đường với những thở than lo lắng về điểm số và sự mệt mỏi trước mỗi kỳ thi; rời xa cả những đón đưa đợi chờ ai kia. Tôi và những người bạn mỗi đứa đi theo con đường riêng, hiếm hoi lắm mới hẹn được một ngày đông đủ. Để rồi vào giây phút ấy, dự định, kế hoạch, suy nghĩ bất tận, sự hoang mang, chênh vênh của người trẻ đang học cách trưởng thành lại có dịp giãi bày, giao thoa và thấu hiểu với một niềm tin "Có lẽ chỉ chúng mình mới hiểu nổi nhau". Tuổi 22, tôi hiểu sâu sắc hơn hết cách mà một bộ phận người lớn đã tự giết ước mơ của mình như thế nào, đã đi theo lối mòn cuộc đời gia đình định ra cho họ ra sao. Tôi hiểu tại sao đến giai đoạn này người ta lại sống những cuộc đời giống nhau đến thế đi làm, kiếm tiền, kiếm vợ/kiếm chồng và sinh con, ổn định hoặc không với một cuộc sống bình bình. Ở tuổi này, tôi có cảm giác dường như những lần check in tại công ty to này, tập đoàn lớn nọ trên Facebook thật ra rất vô nghĩa, vì trong tâm họ đang dậy sóng và hoang hoải nhiều hơn thế so với vẻ ngoài yên ổn, tốt đẹp. Biết đâu cũng nhiều trong số những bạn sinh viên năm cuối kia đang muốn đập vỡ hệ giá trị mà họ tin tưởng từ trước đến nay. Người ta dường như phải gồng mình lên để lo lắng xin được một công việc tốt, có được cơ hội thăng tiến rồi lại tự chùng chình, lạc trong những câu hỏi của chính mình Thật sự mình hợp với nghề gì? Tại sao mình lại đang ở đây? Tại sao muốn đứng lại mà mọi người cứ đẩy mình đi". Tuổi 22, tôi có đi dự vài ba đám cưới, không bao giờ đánh giá khi họ làm cô dâu, chú rể ở tuổi này hoặc thậm chí có người còn sớm hơn. Tôi xúc động khi nhìn thấy ánh mắt của đôi vợ chồng trẻ trên sân khấu nhìn nhau đắm đuối. Với một niềm tin mãnh liệt rằng kết hôn ở tuổi 22 dường như không có chỗ cho những toan tính, họ đã yêu và thuộc về nhau, còn gì tuyệt vời hơn cho một tình yêu có cái kết như vậy. Rồi tôi cũng xúc động hơn khi cô bé ngày nào cùng mình cắp sách tới trường nay đã một mình dọn về sống trong một ngôi nhà mới, với những người tạm gọi là xa lạ; phải học cách đối nhân xử thế, khéo léo, phải biết chăm chồng con. Hơi hoang mang cho bạn, rồi tôi lại tự nhủ "Rồi cậu sẽ ổn thôi! Đi lấy chồng là một cách học làm người lớn hữu ích đó chứ". Ở một giây phút khác, tôi xúc động và cảm thấy tim như thắt lại khi lắng nghe tâm sự của cô bạn ngồi đối diện vừa từ phương xa trở về. Cô đầy háo hức kể về dự án viết sách sắp tới, đầy xúc động khi kể về những cung đường một mình của tuổi trẻ nơi xứ người. Bằng tất cả những đam mê, những nhiệt thành, cô nói "Vì sao tao viết sách? Vì tuổi trẻ này cần được kể lại". Tuổi 22, ngày tháng "work to learn" làm việc để học chứ không phải "work to earn" làm để ăn, có những lúc chỉ mong được tách xa khỏi thành phố bụi bặm, được quẩy, được điên rồ, được xách ba lô lên và đi, thậm chí là mong được đi một mình để trọn vẹn khám phá thế giới. Ở tuổi này, xung quanh tôi là những cuộc đời với ngã rẽ và những nỗi niềm khác nhau. Tôi không viết những dòng này để khuyên người trẻ 22 nên đi hay nên ở, nên lập gia đình hay tiếp tục chơi đùa với nhiều mối tình khác nữa; chỉ viết để giãi bày và cũng tự nhủ Hãy cứ ước mơ và tìm hứng khởi với con đường mình chọn. Hãy thôi so sánh, thôi nghĩ suy, thậm chí hãy cách ly vừa đủ để miễn dịch với những định kiến của xã hội, của gia đình, của cuộc sống. Vì tuổi trẻ này chẳng thể dành cho ai khác, hãy bước đi, yên tâm và thôi nuối tiếc. Chúng ta có thể sai lầm và có quyền mỉm cười vì điều đó. Hãy yên tâm, thật yên trong tâm. Nguyễn Huyền
Nếu nói tuổi 20 là tuổi đẹp nhất của cuộc đời thì 22 là tuổi cảm thấy chênh vênh, lung chừng trước mọi thứ. 22 tuổi, vừa tốt nghiệp xong, mong lung không biết đâu là bến đỗ đầu tiên cho cuộc đời ngoài xã hội, không biết liệu công việc đó có phù hợp hay không, tự hỏi mình có thể làm tốt được hay không, liệu môi trường làm việc có áp lực không, liệu mình sẽ có cơ hội để phát triển bản thân không? 22 tuổi, chưa nhìn nhận được xã hội vốn phức tạp như thế nào, đặt chân vào rồi mới biết, mình quá ngây thơ so với cái môi trường quá đỗi phức tạp đấy. Cảm giác lo sợ, tự hỏi bản thân, liệu có giữ vững được cái tinh thần nhiệt huyết, đam mê, tận tình trong công việc nữa hay không khi thực tế quá xa vời so với tưởng tượng. 22, tuổi trẻ vẫn còn đó, muốn đi, đi xa, đi nhiều nơi, đi cho biết những chân cứ vướng mắc những vấn đề chẳng thể nào gỡ nhanh được, cứ mãi do dự, cứ mãi ngập ngừng, để rồi thời gian qua đi, nhìn lại – bỗng thấy giật mình – đã nửa năm rồi ư? 22, có những đứa còn chưa biết yêu là gì thì có những đứa đã kết hôn, đã có gia đình nhỏ của mình. Ôi, những lúc thấy tụi bạn kết hôn, sao thấy mình còn trẻ con quá, còn vô tư và ngây ngô quá rồi tự cười một mình như con điên. 22, thường xuyên nghĩ lại chuyện quá khứ, nhớ cái tuổi thơ dữ dội dựng nhà lá chuối, chơi ô ăn quan, chơi nhảy dây thả diều… chơi đủ các kiểu mà thời nay chẳng thấy tăm hơi của mấy trò này đâu. 22, thi thoảng lại nhớ cái thời áo trắng đến trường, thời cái năm tay còn e ngại, thời con tim thấy thổn thức vì một người, cả cái cảm giác nhói nơi tim khi mối tình đầu chẳng thể theo ta mãi. Nhưng cho đến thời điểm này, mọi thứ chỉ là những kĩ niệm vô cùng đẹp, những cảm xúc chân thật mà ta đã trải qua, vẫn cảm ơn đời đã cho ta cảm nhận những phút giây tuyệt vời ở cái tuổi ngây thơ ấy. 22, tự do hơn, nhưng mệt mỏi hơn, cười nhiều nhưng buồn cũng nhiều hơn, gặp nhiều người nhưng lại thấy lạc lõng và cô đơn hơn, có điều không yếu đuối nữa mà mạnh mẽ hơn. 22, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn, nên mọi việc đều trở nên khó khăn, khiến ta ngại bước tiếp khi thất bại. Cơ mà đừng quên, 22 thôi nên ta vẫn còn trẻ lắm, là tuổi để trải nghiệm, khám phá và thử sức mình nên cứ làm đi, làm những gì mình thích, mình đam mê. Sai thì sửa thôi vì mình còn trẻ mà, chứ cứ do dự không làm gì thì sao biết mình thực sự phù hợp với công việc như thế nào. 22, thích phượt – cứ đi, thích kinh doanh cứ làm. Buồn chán thì hát, học một môn thể thao yêu thích, học đàn, hay đơn giản du hý cùng lũ bạn là đời tự nhiên sẽ vui lên. Hay đơn giản cho bản thân một không gian yên tĩnh, gặm nhấm cuốn sách tâm đắc, vậy thôi. 22, chênh vênh tí cũng chẳng sao, 3 năm nữa thôi là đời bạn sẽ đổi khác, có thể lúc đó vẫn còn chênh vênh nhưng chắc ai cũng có con đường đi cho riêng mình, không mơ hồ nữa. Vậy nên 22 tuổi cứ cho phép bản thân mơ hồ xí nhưng hãy làm những điều mà mình thích trước khi bước sang tuổi mới vì tuổi trẻ qua đi nhanh lắm. Này những cô gái tuổi 22, các cô chớ vội buồn, chớ vội cô đơn, chớ vội theo chồng bỏ cuộc chơi mà hãy xách ba lô lên, đi những nơi muốn đến, làm những việc muốn làm, theo đuổi đam mê của bản thân, để tuổi thanh xuân của mình sẽ là những kỉ niệm đẹp, những ngày tháng tuyệt vời. 22, vốn chẳng có gì ngoài ” Tuổi trẻ”. Bình Nhi –
Hai mươi hai tuổi, phần lớn chúng ta đều đứng trước một ngưỡng cửa mang tên “Tốt nghiệp”. Bạn sẽ phải chọn giữa bắt đầu đi làm, hay học lên bậc cao hơn; tự đi tìm việc, hay chờ để được giới thiệu; ở lại thành phố này, hay chuyển đi nơi khác; chọn công việc thu nhập đều đều, hay lương cứng 6 triệu và có hoa hồng, Đâu là kinh nghiệm phỏng vấn cho sinh viên mới ra trường để có được công việc như ý? Got It hiểu rằng, tuổi 22 gắn liền với quá nhiều câu hỏi và bỡ ngỡ. Vậy nên, Got It đã soạn ra 05 kinh nghiệm phỏng vấn cho sinh viên mới ra trường, mà mọi chàng trai, cô gái ở lứa tuổi 20 đều nên hiểu trước khi tìm việc, hay cụ thể hơn là trước khi đi phỏng vấn. Nếu làm chủ được 05 điều này, Got It tin rằng bạn sẽ trở nên nổi bật hơn rất nhiều trong cuộc đua sắp tới đấy! Mục lục1. Biết chọn công ty để nộp hồ sơ2. Biết làm một CV vừa đủ3. Biết cách tư duy dựa trên dữ liệu4. Biết bản thân cần gì5. Hiểu về quy tắc win-win trong công việc Lời kết 1. Biết chọn công ty để nộp hồ sơ Got It vẫn hay ví von rằng tìm công ty cũng giống như tìm người yêu, mà thậm chí còn phải kỹ hơn. Bởi công ty, những đồng nghiệp và công việc là những thứ bạn gắn bó đến 8 tiếng/ngày, ngót nghét ⅓ thời gian tuổi trẻ. Chẳng có lí do gì để ta phải làm khổ bản thân khi làm việc ở một nơi không như ý phải không? Hãy chọn một công ty nơi bạn được làm việc một cách thoải mái nhất Có 5 câu hỏi bạn nên trả lời trước khi đi phỏng vấn, hay thậm chí là trước khi nộp CV vào một công ty, đó là Công việc hàng ngày của bạn là gì?Bạn có thể học được gì từ công việc này?Chúng có trùng khớp với mục tiêu nghề nghiệp của bạn không?Môi trường làm việc của công ty có phù hợp với bạn không?Bạn có lộ trình phát triển ở công ty đó không? Tất nhiên, không phải lúc nào bạn cũng có thể tìm được tất cả những thông tin này trước khi phỏng vấn. Tuy vậy, Got It sẽ mách bạn một vài cách tìm hiểu, cũng như cách tạo network dành cho các sinh viên mới tốt nghiệp để tìm được nhiều thông tin nhất có thể như sau Tìm hiểu kỹ về trang web và các sản phẩm của công tyLiên lạc và trao đổi với HR qua LinkedIn, Zalo, Facebook, thăm từ một hoặc vài nhân sự hiện tại của công tyHỏi thăm từ một hoặc vài nhân sự cũ của công tyTham gia hội Alumni của trường để tìm “cao nhân” chia sẻ kinh nghiệm Hãy tìm hiểu các thông tin này với góc nhìn trung lập và tỉnh táo, để từ đó có những giả định đầu tiên cho mình. Việc này không chỉ giúp bạn đỡ mất thời gian cho những công ty không phù hợp, mà còn giúp bạn tự tin hơn khi đi phỏng vấn đấy. Mới tốt nghiệp, network bằng 0, bạn nên làm gì? 2. Biết làm một CV vừa đủ Chỉ với một vài từ khoá và một cú click chuột, bạn sẽ dễ dàng tìm được hơn 10 triệu kết quả trên Google về cách viết CV hay kinh nghiệm phỏng vấn cho sinh viên. Tuy nhiên, không phải ai cũng nhắc tới một điểu tưởng chừng quá đơn giản “CV dài bao nhiêu là đủ?”. Có phải CV càng dài, càng chi tiết thì càng tốt? Sinh viên mới ra trường thì nên viết bao nhiêu trang CV là vừa? Với kinh nghiệm của Got It, bạn chỉ cần DUY NHẤT 01 TRANG CV để khiến mình trở thành ứng viên nổi bật. Các nhà tuyển dụng có kinh nghiệm thường chỉ dành không đến 01 phút để đọc lướt CV của các ứng viên. Và việc của chúng ta chính là “bắt” ngay sự chú ý của họ một cách nhanh nhất, để họ phải đọc kỹ hơn và đưa CV của mình vào vòng tiếp theo. Tuyệt đối KHÔNG tự chấm điểm theo cảm tính trong CV để tránh gây “bối rối” cho cả hai bên Bởi vậy, hãy gói gọn tất cả những điểm nổi bật nhất của bạn vào 01 trang CV và loại bỏ hết các thông tin thừa thãi như giới tính, quốc tịch, tình trạng hôn nhân, địa chỉ nhà riêng, sở thích, Thử tưởng tượng mình chính là nhà tuyển dụng, bạn muốn thấy gì từ CV của một ứng viên? Kinh nghiệm, những con số rõ ràng, thành tựu có tính xác thực, hay những câu chữ dài dòng được copy & paste từ một template nào đó? Cách viết CV chỉ trong 01 trang 3. Biết cách tư duy dựa trên dữ liệu Một vấn đề của nhiều sinh viên mới ra trường đó là không biết mình có gì để “khoe ra” lúc đi phỏng vấn. Điều này dẫn đến việc bạn thường viết CV dài dòng, trả lời thiếu trọng tâm, không biết đâu là thế mạnh của mình, hoặc không biết chứng minh thế mạnh đó một cách nổi bật Kinh nghiệm phỏng vấn cho sinh viên mới ra trường nói riêng, hay mọi ứng viên nói chung, đó là hãy luyện cho mình cách tư duy dựa trên số liệu, hiểu nôm na là dùng dữ liệu cụ thể để chứng minh mọi thông tin bạn đưa ra. Điều này không chỉ giúp bạn trình bày mạch lạc hơn về mình, mà còn dễ gây ấn tượng hơn trong mắt nhà tuyển dụng. Để thực hành, bạn có thể sử dụng cấu trúc “Tôi đã đạt được thành tựu [X] với con số [Y] bằng cách sử dụng công cụ [Z]”. Ví dụ, hãy so sánh 2 câu “Tôi có một blog về lập trình và với lượng truy cập khá cao”“Tôi đang điều hành một trang blog về lập trình với hơn lượt đọc mỗi tháng, nội dung là các kiến thức dành cho Front-end Engineer” Rõ ràng câu thứ hai với các con số gây ấn tượng hẳn phải không nào? Về lâu dài, hãy học cách đưa ra quyết định dựa trên dữ liệu cụ thể, bởi nó sẽ giúp bạn tư duy rành mạch hơn, cũng như tránh tình trạng đưa ra quyết định một cách cảm tính, mơ hồ. Một ví dụ về cách dùng dữ liệu để làm nổi bật thành tích trong CV Hướng dẫn viết CV từ A đến Z dành cho Software Engineer 4. Biết bản thân cần gì Có bao giờ bạn tự hỏi bản thân, 01 năm sau bạn muốn đạt được điều gì? Nếu có kế hoạch đến 03 hay 05 năm sau, dĩ nhiên đó là điều đáng mừng. Nhưng Got It hiểu rằng, không phải mọi sinh viên khi ra trường đều xác định được mục tiêu dài hơi của mình. Nhưng bạn đừng lo, bởi chúng ta vẫn còn thời gian để bước từng bước nhỏ, vừa đi, vừa tìm kiếm con đường dành cho mình. Hãy nghĩ về 03 người bạn muốn làm việc cùng nhất, 03 người mà bạn ngưỡng mộ và luôn muốn trở thành, và03 người bạn không bao giờ muốn làm việc chung, những kẻ mà bạn luôn tránh xa khi có bài tập nhóm. Sáu người ấy có cách làm việc như thế nào? Ưu-nhược điểm của họ là gì? Bạn có thể học hỏi điều gì, tránh xa điều gì? Hãy trả lời các câu hỏi này để biết được bạn cần gì trước khi bắt đầu một công việc. Những người xung quanh bạn chính là một trong những yếu tố nói lên bạn là ai Và nhớ bẻ nhỏ mục tiêu theo từng năm hoặc 03-05 năm một thôi nhé, bởi kế hoạch sẽ luôn thay đổi và bạn không cần phải bắt mình nhọc lòng suy nghĩ xa xôi quá đâu! 5. Hiểu về quy tắc win-win trong công việc Thời nay, chúng ta hiếm khi dùng từ “xin việc”, bởi công việc nên được coi như một sự hợp tác đôi bên cùng có lợi win-win giữa nhà tuyển dụng và người lao động. Và khi nói đến win-win nghĩa là nói đến một mối quan hệ HAI CHIỀU Bạn là người bỏ sức lao động để nhận lại lương, phúc lợi xứng đáng. Đổi lại, bạn có nghĩa vụ đóng góp cho các dự án, mục tiêu chung của công ty bỏ ra tiền của, xây dựng chính sách, cơ sở vật chất để nhận lại thành quả lao động từ nhân viên. Đổi lại, họ có nghĩa vụ chăm sóc nhân viên, trả thù lao xứng đáng và các phúc lợi khác để nhân viên cảm thấy hài lòng trong công việc. Công việc nên là một mối quan hệ cùng nhau có lợi Nếu không đặt hai vế này ngang nhau, bạn rất dễ rơi vào cảnh bị bóc lột sức lao động, hoặc có những kì vọng không hợp lí. Nếu bạn không đi làm vì đam mê, thì nhà tuyển dụng cũng không tuyển bạn về chỉ để đào tạo. Bạn muốn nhận lại phúc lợi xứng đáng, thì nhà tuyển dụng muốn có được kết quả tương đương với số tiền họ bỏ ra. Vậy nên, hãy làm việc hết mình ở một công ty tôn trọng sức lao động của bạn, đừng để cán cân này quá lệch về một bên. Lời kết Bạn thấy sao về 05 điều trên? Got It hy vọng rằng chúng đã giúp bạn trả lời những câu hỏi về kinh nghiệm phỏng vấn đang trăn trở bấy lâu nay, từ đó bớt đi phần nào nỗi bỡ ngỡ khi bước chân vào thế giới của người trưởng thành. Bạn cũng có thể đọc các bài viết tương tự ở mục Sharing trên trang blog của Got It nhé!
22 tuổi, là cái ngưỡng chuẩn bị kết thúc một giai đoạn của cuộc đời và bắt đầu bước sang một giai đoạn khác như là một điều tất yếu của cuộc kết thúc những ngày tháng sinh viên tự do và bay bổng, cái khoảng thời gian tự làm chủ cuộc sống của mình. Mọi thứ dường như không hề có một quy luật cụ thể nào sớm ta có thể lười biếng ngủ nướng thêm một chút xíu và đôi lúc cho phép bản thân mình cúp một tiết học nhàm chán trên giảng đường, lang thang đâu đó, có thể là chạy vòng vòng qua những con phố hoặc chỉ đơn giản là rúc vào một quán coffee làm những điều vặt cũng có lúc nổi hứng dậy thật sớm, hít hà cái không khí thanh mát vào lúc sáng sớm, căng tràn cả lồng ngực bé nhỏ, ăn một bữa sáng thật sang chảnh, thêm một ngụm sữa chua tươi mát và nghêu ngao một vài đoạn nhạc nào đó không nhớ rõ tên khi tới có những lúc, ta mệt mỏi với bài vở, với những hoạt động hay chương trình nào đó, có những đêm thức trắng để chuẩn bị, để chạy song song cả hai khiến ta bơ phờ và chỉ muốn chửi thề những ngày làm ta ám rồi dù có khó khăn hay mệt đến muốn chết đi chăng nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua, khi bên cạnh ta luôn có những "chiến hữu kề vai sát cánh", những người lăn lộn cùng ta lê lết từ nơi này cho đến nơi khác, từ trường học cho tới nhữngchương trình và hoạt động bên ngoài. Khi đó, ta thấy thật hạnh phúc vì bên cạnh luôn có những người chung chí hướng, làm việc ăn ý và hợp rơ tới lạ thường. Những điều nho nhỏ cũng mang đến cho ta cái cảm giác hạnh phúc, mãn nguyện và tự hào. Sinh viên không có gì ngoài nhiệt huyết của tuổi trẻ, đến với nhau vì chung chí hướng, chung nụ cười và không câu nệ quá nhiều để rồi khi bước sang tuổi 22, ta thấy "Hẫng" khi vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi sự thật là mình sắp phải kết thúc cái khoảng thời gian tốt đẹp ấy. Vẫn chưa thực sự sẵn sàng để bước chân vào cuộc sống xô bồ ngoài kia, nơi mà người ta thường nói không gì là không chợt thấy mông lung với tất cả mọi thứ, loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo, mải miết với những suy nghĩ không biết rồi sau này mình sẽ như thế nào đây, mình sẽ làm thế nào để tiếp nhận một môi trường hoàn toàn mới hay đại loại là những câu hỏi không rõ mục đích như vậy... Những câu hỏi như một dòng suối, luôn sẵn sàng chày ào ào vào trong suy nghĩ, sự lo lắng luôn len lỏi trong từng khoảnh khắc, rồi ta lại tự đưa mình vào vòng xoáy luẩn quẩn, vẫy vùng trong đó, nhưng mãi chẳng thể nào thoát ra mệt mỏi nghĩ về tương lai, nhìn xung quanh xem bạn bè ta đang làm gì và bắt đầu so sánh ta với những người đó. Cũng chính từ đây mà sự ganh tị hình thành và đâu đó có một chút đố kị. Thấy bạn bè mình ai ai cũng đang làm cái này cái kia, tự nhiên bản thân cũng muốn chạy theo những cái đó mà không kịp dừng lại một chút thôi để hỏi bản thân xem mình có thích hay có thực sự phù hợp với bản thân hay không?Để rồi đến lúc ta thấy mình không còn là mình trước đây, thấy mình như một cái xác vô hồn chơi vơi giữa dòng đời, có thể ngã khụy xuống bất cứ lúc nào thì ta mới giật mình tự hỏi bản thân rằng mình thực sự đang làm cái gì thế này? Từ khi nào mà bản thân lại chạy theo những cái hư danh, chạy theo những cái "của người ta" mà không suy nghĩ?Có những lúc ta muốn làm điều gì đó thật nổi loạn để xua đi cái cảm giác chán nản và bất lực. Ta thử làm hết cái này đến cái kia; cắt phăng mái tóc dài từng theo ta mấy chục năm và kết thân với mái tóc ngắn đầy lạ lẫm, mặc những bộ đồ mà trước đây từng nói rằng có chết cũng không bao giờ mặc những cái đó, làm những điều thật khác thường ngày, ta như điên loạn giữa mớ hỗn độn ấy. Nhưng rồi ta lại mệt mỏi suy nghĩ về những điều điên khùng đó, nó có thể làm ta thoải mái trong một thời gian ngắn, nhưng không thể nào chữa trị được căn bệnh mà ta đang mắc thấy mình thật ngớ ngẩn khi đôi lúc tự tưởng tượng ra trong đầu cảm giác muốn thử một lần được rơi xuống từ sân thượng của một tòa nhà cao thật cao; hay tự nhiên hiện ra trước mắt hình ảnh ta dường như đang nổi điên và cố gắng điên cuồng để giết một ai đó trong cơn tức giận ngùn ngụt. Ta giật mình tự hỏi, hay ta đang mắc phải một chứng bệnh tâm lý nào đó và cần đến sự tư vấn của bác cả những điều đó chắc chắn rồi sẽ qua, nhưng không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt hoàn toàn và trả lại ta của những ngày tháng trước đây. Tuổi 22 thật sự là một ngưỡng cửa đầy khó khăn mà ta phải tự bước qua để thực sự trưởng thành và bước vững vàng vào giai đoạn tiếp theo của cuộc giờ, ta chỉ muốn quay lại những ngày tháng bắt đầu của tuổi 20... Mạnh mẽ như một cơn lốc tiến về phía trước, không muộn phiền, không chán nản mà đầy nhiệt
tuổi 22 nên làm gì